Mc 3,1-6
1. Ngày Sabát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay giết đi? (Mc 3,4)
Trong bài Tin Mừng hôm qua, Chúa Giêsu đã nêu rõ mục đích của khoản luật nghỉ làm việc ngày Sabát là để phục vụ con người. Trong Tin Mừng hôm nay Chúa cho biết thêm ngày đó ta có thể và phải làm việc lành.
Khi đặt cho những người Biệt Phái câu hỏi: "Ngày Sabát được phép làm điều lành hay điều dữ" Chúa Giêsu muốn họ suy nghĩ để thấy thêm điểm quan trọng đó. Nhưng Tin Mừng ghi: họ làm thinh. Tại sao thế? Tại sao lại làm thinh? Thưa là tại vì họ cảm thấy khó trả lời; và cũng có thể là cố họ chấp không nhận lẽ phải. Nếu họ cố chấp thì phải nói họ quá tồi. Hãy nhớ sự cố chấp nhiều khi đưa đến những tổn thất khó lường.
Munkacsy, một họa sĩ vĩ đại của Hungary, có tính cố chấp đối với việc sử dụng nhựa đường trong những bức tranh của ông, đó là một chất liệu mà những nghệ sĩ khác rất cẩn thận khi sử dụng. Điều này đem lại cho những bức tranh của ông sự phong phú trong những sắc màu tối. Nhưng khi về già, ông đau khổ nhìn thấy những ảnh hưởng đáng buồn của việc lạm dụng nhựa đường trong cách ông pha trộn các màu sắc. Hiện nay, xảy ra tình trạng là tác phẩm Tiếng Gọi Thiên Đàng Đã Mất, một bức tranh vĩ đại của ông được treo tại Thư Viện Công Cộng ở thành phố New York đang dần dần bị phai thành màu tối tăm mờ mịt.
2. Phải làm việc lành.
Đây là câu chuyện có thật do Tạp chí “Hang Lộ Đức” phát hành ngày 27/11/1960, thuật lại:
Một em bé 12 tuổi, ghẻ lở, ung nhọt đầy mình, nằm điều trị tại một bệnh viện ở miền Nam nước Pháp. Bệnh tình của em thật là thảm thương, trầm trọng... Tuy nhiên, em rất bình thản, vui tươi, niềm nở với mọi người, họ tới lui chăm sóc phục dịch em. Không ai nghe em nói một lời phàn nàn ta thán. Thỉnh thảong em chỉ gióng lên: “Chà ! Ước chi tôi được đến Lộ Đức một lần”.
Làm sao thực hiện giấc mộng? Em thì ghẻ lở, đau yếu. Mẹ em một mình không đủ phương tiện. Tất cả định đoạt phương tiện nằm gọn trong tay ba em. Mà ba em lại là một tay chống đạo khét tiếng. Ông phản đối ý định của vợ con. Ông cho việc hành hương, phép lạ Lộ Đức ... là những gì mê tín, dị đoan, xằng bậy, lỗi thời...
Cả vợ lẫn con chỉ biết nhìn nhau nín lặng. Ít lâu sau, trước cảnh đau yếu của đứa con, ông đột ngột đổi ý, bằng lòng cho vợ hành hương đến Lộ Đức, nhưng không quên căn dặn vợ: không được kể cho con nghe những điều xằng xịt, mê tín của Lộ Đức.
Hai mẹ con lên đường tới Lộ Đức, cả hai mẹ con được một cô y tá tiếp nhận và lo chu đáo mọi thủ tục.
Ở Lộ Đức được ba ngày, bà mẹ thổ lộ với cô y tá:
- Thưa cô tôi có đạo nhưng đã 25 năm nay chưa bao giờ tôi xưng tội sửa mình, cô có tin Chúa sẽ cho con tôi được lành mạnh không ?
- Điều đó chẳng ai dám quả quyết với bà, cô y tá đáp lại, tuy nhiên tôi xác tín một điều: mọi việc lành và thiện chí dù nhỏ nhặt đến đâu, sẽ thấu tới trời và bằng cách này hay cách khác, sẽ được Chúa chấp nhận và báo đáp rộng rãi cách thiết thực nhất cho phần rỗi của chúng ta.
Suốt ngày hôm đó, bà mẹ có vẻ đăm chiêu, suy nghĩ. Bà chuẩn bị chu đáo, cáo mình rồi dự lễ, rước lễ. Sau các việc đó, bà thấy trong mình hân hoan phấn khởi, bừng lên một niềm tin và sức sống mới mẻ.
Bà nói với cô y tá: “Các việc tôi mới làm, xin cô chớ cho thằng nhỏ biết, rất nguy hiểm. Bác sĩ cho biết: tất cả mọi giao động, dù nhỏ bé, sẽ gây hậu quả tai hại cho nó, có thể khiến nó đứt hơi chết tức khắc”.
Cô y tá đồng ý, hứa tuyệt đối im lặng.
Sau năm ngày ở Lộ Đức, mẹ con dắt nhau trở về. Trong lúc giã từ, cô y tá hỏi em nhỏ:
- Em à, cuộc hành hương Lộ Đức và mấy ngày ở đây, em hài lòng chứ ?
- Thưa cô - em bé bật khóc và nức nở nói - em đến đây khấn cầu Đức Mẹ không phải cho em được lành mạnh, nhưng là cho ba má em trở lại đàng ngay chính...
Nói chưa xong, em lại oà lên khóc.
Cô y tá nói vài lời trấn an. Cô quay đi và hứa sẽ trở lại trong vài phút. Cô chạy tìm bác sĩ, hỏi ông: cô có được phép tiết lộ cho em nhỏ biết những việc mẹ em đã làm không ?
- Em à, chị có một điều bí mật muốn nói với em, em có bằng lòng giữ bí mật không ?
- Dạ em hứa.
- Cả với má em, em cũng không được nói, chịu không ?
Em bé ngần ngại, lưỡng lự nhưng rồi đáp:
- Dạ, em hứa.
- Vậy chị sẽ đưa tin vui cho em, đã hai hôm nay, mẹ em là con người mới. Mẹ em đã xưng tội, dự lễ, rước lễ sốt sắng đàng hoàng lắm. Cả mặt mũi và con người của bà phản chiếu niềm hân hoan dào dạt.
Vừa nghe tin, em bé mặt mày hân hoan, rạng rỡ. Sau vài phút đăm chiêu, em chắp hai tay trên ngực, nói nhỏ:
- Cô ơi, từ lúc này em có thể an tâm từ giã cuộc đời. Em đã được ý nguyện. Em muốn mau được trở lại nhà. Em muốn được chết trong tay ba má em.
Về nhà được hai ngày, sang đêm thứ ba, bệnh viện nhận điện thoại đưa tin em tắt thở.
Sáng hôm sau, cô y tá từ bệnh viện đến phân ưu và nhìn em lần chót. Em nằm chết trên giường bệnh mà như đang ngủ, mặt mày tươi tỉnh, cả con người phảng phất một vẻ siêu thoát, huyền diệu...
Bà mẹ em cũng tỏ ra can đảm, chí khí khác thường. Bà khóc lóc tỉ tê, bà nói với cô y tá:
- Cô ơi, quá nửa đêm, thằng nhỏ tắt thở. Coi nó như một thiên thần, và chưa đầy năm phút sau, nhà tôi bò dậy. Ông nhẹ nhàng đến sau tôi, thầm thì qua nước mắt: “Anh muốn nhìn con lần chót”. Một việc lạ thường, ít khi thấy ông làm.
Rồi, như tập trung tất cả nghị lực, ông ngập ngừng một lát và nói nhỏ nhưng rất rõ ràng vào tai tôi: “Sớm mai, em phải kiếm cho anh một linh mục. Anh muốn làm lại cuộc đời”.