16Khi ấy, có một người đến thưa Đức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì tốt để được
hưởng sự sống đời đời?” 17Đức Giêsu đáp: “Sao anh hỏi tôi về điều tốt? Chỉ có một Đấng tốt
lành mà thôi. Nếu anh muốn vào cõi sống, thì hãy giữ các điều răn”. 18Người ấy hỏi: “Điều răn
nào?” Đức Giêsu đáp: “Ngươi không được trộm cắp. Ngươi không được làm chứng gian.
19Ngươi phải thờ cha kính mẹ”, và “Ngươi phải yêu đồng loại như yêu chính mình”. 20 Người
thanh niên ấy nói: “Tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ, tôi còn thiếu điều gì nữa?” 21Đức
Giêsu đáp: “Nếu anh muốn nên hoàn thiện, thì hãy đi bán tài sản của anh và đem cho người
nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi”. 22Nghe lời đó, người thanh
niên buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải. Đó là Lời Chúa.
Suy Niệm:
Đọc lại đoạn Tin Mừng hôm nay chúng ta đừng vội nghĩ người thanh niên là một người đáng
trách. Có lẽ anh là một ‘ông thánh’ đó, ít là so với nhiều người trong chúng ta. Anh đã tuân giữ
tất cả các giới răn: không giết người, ngoại tình, trộm cắp, làm chứng gian; anh thờ cha kính
mẹ; anh yêu người đồng loại. Hơn nữa, anh tìm đến với Đức Giê-su vì tha thiết với sự sống đời
đời. Ngay cả khi bị ‘dội’ trước đề nghị cuối cùng của Đức Giêsu, anh đã không bỏ đi một cách
thản nhiên nhưng là một cách buồn rầu! Buồn rầu, vì có lẽ anh vẫn rất muốn nên hoàn thiện,
chỉ tiếc là điều kiện để nên hoàn thiện thật quá trớ trêu: anh không thể từ bỏ tài sản của và đem
cho người nghèo.
Phải cảm nhận tất cả những tố chất rất tích cực nơi người thanh niên ấy, chúng ta mới đo
lường được kịch tính của câu chuyện. Anh vượt qua mọi cửa ải, chỉ vướng mắc ở cửa ải cuối
cùng. Anh “buồn rầu bỏ đi, vì anh có nhiều của cải.” Anh xem ra không có tội gì, chỉ có một ‘tội’
thôi, đó là anh có nhiều của cải! Ta thấy sự QUYẾN LUYẾN CỦA CẢI ghê gớm dường nào và
nó phá hỏng biết bao thiện chí cao đẹp.
Muốn lên trời, phải rời mặt đất! Bạn có kinh nghiệm nào về một lần chọn lựa quyết liệt khi phải
từ bỏ những mối lợi vật chất đầy hấp dẫn?
Hằng ngày bạn hãy tập sống siêu thoát đối với của cải vật chất: vui vẻ chấp nhận những thiếu
thốn, sử dụng tiền bạc một cách sáng suốt và quảng đại, và không quá ràng buộc lòng trí mình
vào tiền bạc.
Lạy Chúa, tất cả những gì con có đều là hồng ân Chúa ban, con xin dâng lại cho Chúa tất cả.
Amen.