tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá."(Mc 1,17)
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô (Mc 1,14-20)
14 Sau khi ông Gio-an bị nộp, Đức Giê-su đến miền Ga-li-lê rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa. 15 Người nói : “Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.”
16 Người đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy ông Si-môn với người anh là ông An-rê, đang quăng lưới xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. 17 Người bảo các ông : “Các anh hãy đi theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh trở thành những kẻ lưới người như lưới cá.” 18 Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà theo Người.
19 Đi xa hơn một chút, Người thấy ông Gia-cô-bê, con ông Dê-bê-đê, và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang vá lưới ở trong thuyền. 20 Người liền gọi các ông. Và các ông bỏ cha mình là ông Dê-bê-đê ở lại trên thuyền với những người làm công, mà đi theo Người.
Khi đọc lại đoạn Lời Chúa hôm nay, người ta có cảm tưởng là việc Chúa gọi thật bất ngờ. Marcô cho thấy những người được gọi đang sinh hoạt bình thường (thả lưới), bỗng Chúa đến bất ngờ và gọi họ. Họ đứng dậy theo Chúa ngay lập tức. Đây cũng là một bất ngờ không kém. Được kêu là đi liền, làm như hai bên đã hẹn hò với nhau từ trước.
Cái bất ngờ thứ hai là Thiên Chúa chọn những con người không mấy hứa hẹn hay hy vọng (Abraham già nua tuổi tác), không mấy khả năng (dân chài lưới), không mấy tốt lành (Mathêu là người thu thuế). Hình như Thiên Chúa không theo tiêu chuẩn của loài người. Loài người thường chọn những người có tài có đức, có triển vọng tương lai, còn Chúa thì không như thế!
Khi nghĩ đến việc Chúa chọn, tôi chẳng hiểu tại sao Chúa lại chọn tôi, chọn một con người kém cỏi, chẳng có khả năng nào trổi vượt. lại còn mỏng dòn yếu đuối như tôi! Thử hỏi Chúa có liều lĩnh chăng khi Chúa làm như thế!
Những suy nghĩ trên đây ít ra phải làm cho tôi biết là tôi không được hãnh diện hay tự cao tự đại vì địa vị của mình; bởi Chúa đã chọn tôi không phải vì tôi tài giỏi hơn ai, đạo đức hay tốt lành hơn ai. Ơn gọi của tôi là một ơn nhưng không của Chúa ban cho tôi mà thôi.
Trong tập lễ nhậm chức của Đức Tổng Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn người ta đọc được bài thơ này.
Khi Thiên Chúa cần một người cha cho dân của mình,
Người đã chọn một cụ già. Thế là Abraham đứng lên.
Thiên Chúa cần một người phát ngôn,
Người lại chọn một anh chàng vừa nhút nhát vừa có tật nói ngọng. Thế là Môisen đứng lên.
Thiên Chúa cần một thủ lãnh để hướng dẫn dân của mình,
Người lại chọn một cậu thanh niên nhỏ nhất và yếu nhất trong nhà. Thế là Đavid đứng lên.
Thiên Chúa cần một tảng đá làm nền cho ngôi nhà Giáo Hội
Người đã chọn một anh chối đạo. Thế là Phêrô đứng lên.
Thiên Chúa cần một khuôn mặt để diễn tả tình Người cho nhân thế.
Người lại chọn một cô gái điếm. Đó là Maria Mađalêna.
Thiên Chúa cần một chứng nhân để hô vang sứ điệp của mình.
Người lại chọn một kẻ bắt đạo. Đó là Phaolô gốc thành Tarsô.
Thiên Chúa cần một ai đó để dân Người được quy tụ và đi đến với những người khác.
Người đã chọn ngươi. Cho dù run sợ, lẽ nào ngươi không đứng lên đáp lại lời Người.