45 Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.46 Nhưng lại có những người đi gặp nhóm Pha-ri-sêu và kể cho họ những gì Đức Giê-su đã làm.47 Vậy các thượng tế và các người Pha-ri-sêu triệu tập Thượng Hội Đồng và nói: “Chúng ta phải làm gì đây? Người này làm nhiều dấu lạ.48 Nếu chúng ta cứ để ông ấy tiếp tục, mọi người sẽ tin vào ông ấy, rồi người Rô-ma sẽ đến phá huỷ cả nơi thánh của ta lẫn dân tộc ta.”49 Một người trong Thượng Hội Đồng tên là Cai-pha, làm thượng tế năm ấy, nói rằng: “Các ông không hiểu gì cả,50 các ông cũng chẳng nghĩ đến điều lợi cho các ông là: thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt.”51 Điều đó, ông không tự mình nói ra, nhưng vì ông là thượng tế năm ấy, nên đã nói tiên tri là Đức Giê-su sắp phải chết thay cho dân,52 và không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.53 Từ ngày đó, họ quyết định giết Đức Giê-su.54 Vậy Đức Giê-su không đi lại công khai giữa người Do-thái nữa; nhưng từ nơi ấy, Người đến một vùng gần hoang địa, tới một thành gọi là Ép-ra-im. Người ở lại đó với các môn đệ. 55 Khi ấy sắp đến lễ Vượt Qua của người Do-thái. Từ miền quê, nhiều người lên Giê-ru-sa-lem để cử hành các nghi thức thanh tẩy dọn mình mừng lễ.56 Họ tìm Đức Giê-su và đứng trong Đền Thờ bàn tán với nhau: “Có thể ông ấy sẽ không lên dự lễ, các ông có nghĩ thế không? “57 Còn các thượng tế và người Pha-ri-sêu thì ra lệnh: ai biết được ông ấy ở đâu thì phải báo cho họ đến bắt. Đó là Lời Chúa.
SUY NIỆM:
Một nông dân đi xe ngựa ra phố. Đến một cửa tiệm, ông dừng xe lại vào mua đồ. Ông vừa tới cửa thì con ngựa hí lên và bỏ chạy, ông vội vàng chạy ra xiết chặt dây cương.
Con ngựa càng hoảng sợ hơn và chạy tứ tung trên đường, kéo theo người nông dân tội nghiệp. Dân chúng đổ xô ra, đến khi dừng được ngựa thì người nông dân bê bết máu và thoi thóp thở. Một người hỏi: “Sao mà ông dại dột hy sinh đời mình vì con ngựa và chiếc xe như thế?”.
Ông thều thào: “Cứ nhìn vào trong xe thì biết!”. Họ nhìn vào và thấy đứa con nhỏ của ông còn đang ngủ. Thì ra người nông dân này đã hy sinh thân mình vì đứa con thơ của ông.
Ở đời chúng ta thấy và chứng kiến biết bao cái đẹp về sự hy sinh cho người mình yêu. Cha mẹ hy sinh cho con. Con hy sinh cho cha mẹ. Vợ chồng hy sinh cho nhau. Đó là những hình ảnh đẹp mà chúng ta vẫn thấy trong cuộc sống thường ngày. Có biết bao hình ảnh đẹp đó vẫn đang in dấu trong xã hội hôm nay.
Chúa Giê-su trong thân phận con người, Ngài đã sống vì người khác. Cuộc đời Ngài luôn sống cho tha nhân và vì tha nhân. Ngài đã sống nghèo để gần người nghèo. Ngài đã sống khiêm nhu để có thể cúi mình phục vụ mọi hạng người. Ngài còn nên của lễ toàn thiêu hiến tế để cứu lấy muôn người. Ngài đã chết để cho nhân loại được sống và sống dồi dào.
Ngày hôm nay, hơn hai mươi thế kỷ sau ngày Chúa chịu chết và sống lại, Chúa vẫn tiếp tục bị tẩy chay, bị loại trừ và điều đáng buồn nhất là Chúa bị loại trừ bởi chính những người mang danh hiệu là người Kitô, trong số đó có mỗi người chúng ta. Chúng ta đã loại trừ Chúa khi chúng ta không sống theo tinh thần Tám mối phúc thật; khi chúng ta chạy theo những thú vui vật chất, khi chúng ta tôn vinh những gì thỏa mãn ước mơ trần thế của chúng ta. Xưng mình là người có đạo, nhưng chúng ta lại đi tìm một cứu Chúa không phải là Chúa Giêsu Kitô.
Ước gì đời sống của người ky-tô hữu chúng ta cũng biết họa lại tình yêu của Chúa cho nhân trần. Luôn sống cao đẹp khi biết sống mình vì mọi người. Luôn biết chết đi cái tôi của mình để sống vì lợi ích tha nhân.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn