101Rồi Đức Giêsu gọi mười hai môn đệ lại, ban cho các ông quyền trên các thần ô uế để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.
6Đức Giêsu sai các ông đi và chỉ thị rằng: “Hãy đến với các chiên lạc nhà Ít-ra-en. 7Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. 8Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho người chết sống lại, người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy”. Đó là Lời Chúa.
Suy Niệm:
Đức Giêsu thường nói ở ngoài trời, bất kể trường hợp nào. Nhưng Người cũng theo những tập tục của dân chúng: theo đó, cách giảng dạy chính thức, là nói năng và trình bày ở trong Hội đường, trong khung cảnh một buổi họp mặt cử hành phụng vụ ngày Sabat.
Đức Giêsu “rao giảng”. Đó là một điều “tốt lành”. Một tin “mừng vui”. Đức Giêsu “chữa bệnh”. Đó là điều “tốt đẹp”. Một hành động “thiện hảo”.
Nước Thiên Chúa vừa là một cuộc “giải phóng khỏi sai lầm” vừa là cuộc “thăng tiến trong ánh sáng chân lý giải thoát con người”. Nhưng đó cũng là một sự giải phóng khỏi sự dữ, một sự giải thoát khỏi những gì đang áp chế con người, một cuộc thăng tiến hạnh phúc.
Đức Giêsu nhìn nhân loại như thế đó: Một đoàn dân chán chường mệt mỏi... không có người lãnh đạo đích thực, không có mục tử tốt lành để hướng dẫn tới đồng cỏ xanh tươi.
Tiên tri Ê-dê-ki-en đã tố giác các mục tử chính thức, tất cả những người có trọng trách không chăn dắt dân chúng, nhưng chỉ biết chăn dắt “họ”...; không thi hành trách vụ vì lợi ích dân chúng, nhưng chỉ lo cho tư lợi...
Nhân loại mọi thời đại, mọi nơi đều không ngừng chờ đợi. Ai sẽ đứng lên phục vụ họ? Ai sẽ trở thành người lãnh đạo tốt, người đảm trách xứng đáng?
“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít.
Đức Giêsu nhìn nhân loại như một cánh đồng lúa chín vàng đang uốn mình trước gió. Mùa gặt đã tới, đang mong đợi và sẵn sàng cho thợ gặt về. Mừng vui biết bao trước mùa lúa dồi dào...
Nhưng thợ gặt lại ít. Chúa đau buồn nhìn thấy công việc của Người quá bề bộn! Người muốn tìm người cộng tác... Ai sẽ đứng ra nhận lãnh?
Mọi kitô hữu đều có nghĩa vụ truyền giáo! Tôi có ý thức điều đó không?
Giữa nhiều công việc của ta, quan trọng là đừng quên điều này: Không phải làm việc mới đáng kể... nhưng là thi hành “điều mà Chúa Cha dự kiến cho ta” trong những giới hạn đã đặt ra, ngay cả khi chúng gây cho ta đau khổ!
Lạy Chúa, con dâng cho Chúa mọi ước muốn truyền giáo của con, mọi điều con muốn làm vì Nước Chúa mà chưa gắng sức thi hành. Xin cho chúng con biết trở nên tông đồ là cần phải làm những việc chính Chúa đã làm, làm theo ý Chúa hơn là làm theo ý con. Amen.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn