Khi ấy, Chúa Giêsu đầy hoan lạc trong Chúa Thánh Thần, Người nói: "Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha, vì đã giấu không cho những người thông thái khôn ngoan biết những điều này, nhưng đã tỏ cho những kẻ đơn sơ. Vâng lạy Cha, đó là ý Cha đã muốn thế. Cha Ta đã trao phó cho Ta mọi sự. Không ai biết Chúa Con là ai, ngoài Chúa Cha; cũng không ai biết Chúa Cha là Ðấng nào, ngoài Chúa Con, và những người được Chúa Con muốn tỏ cho biết!" Rồi Chúa Giêsu quay lại phía các môn đệ và phán: "Hạnh phúc cho những con mắt được xem những điều chúng con xem thấy; vì chưng Ta bảo các con: có nhiều tiên tri và vua chúa đã muốn xem những điều chúng con thấy, mà chẳng được xem, muốn nghe những điều chúng con nghe, mà đã chẳng được nghe. Ðó là Lời Chúa.
SUY NIỆM:
Sau những ngày truyền giáo vất vả cực nhọc, các môn đệ trở về quây quần bên Chúa. Họ khoe với Ngài về những thành quả họ thu hoạch được. Tuy nhiên, Chúa lại bảo họ: “chớ vui mừng vì vậy, mà hãy vui mừng vì tên các con đã được ghi trên trời” (c.20).
Sự thành công và niềm vui của 12 môn đệ được ghi tên trên trời làm Chúa vui lây. Niềm vui chan hòa nhau. Niềm hân hoan của Chúa đã biến thành bài tán tụng tạ ơn Thiên Chúa Cha là Đấng đã ban những ơn đặc biệt cho kẻ bé mọn qua các tông đồ của Ngài. Vậy, kẻ bé mọn đó là ai?
1. Là những người có một tấm lòng ngay lành dưới thế (Lc 2,14). Người lòng ngay là kẻ có một lòng, không thay đổi, không bất trung phản bội. Người có lòng ngay được gọi là thiên tử, là con trời, là con Thiên Chúa (Mt 5,9), được ở với Thiên Chúa, được thấy dung nhan Chúa. Người có lòng ngay là người phản ảnh Thiên Chúa là Đấng chân thật. Người có lòng ngay là người có lòng trong sạch dứt khoát với tội lỗi, là người sống thành thực không lừa dối mình và anh em.
2. Kẻ bé mọn được hiểu là những ai có tinh thần trẻ thơ. Chúa nói: “Hãy để trẻ nhỏ đến cùng Ta, vì nước trời thuộc về những ai giống như chúng” (Mc 10,14). Giống như chúng ở điểm nào? Thưa nên giống chúng ở điểm là chúng ngây thơ trong trắng như thiên thần. Chúng là một tấm giấy trắng ngần, muốn viết gì lên đó cũng được. Trẻ con dễ dàng chấp nhận bất cứ điều gì cha mẹ răn bảo. Bảo sai chúng biết sai, bảo đúng chúng cho đúng. Trẻ con có gì cũng khoe và đem gửi cha mẹ như là một nơi vững chắc nhất. Chúng biết mình yếu đuối, thiếu thốn. Chúng không thể có gì tự vệ ngoài cha mẹ. Chúng không thể tự ăn, tự mặc mà tất cả đều phải nương nhờ vào cha mẹ. Đó là thái độ tuổi thơ. Đó là thái độ của người bé mọn trước Thiên Chúa toàn năng.
Chúng ta hôm nay tuy đã mất tuổi thơ nhưng còn một tấm lòng, một tinh thần trẻ thơ không thể để mất đi được. Người lớn là sự tiếp tục tuổi thơ. Chúa thích những tấm lòng nhỏ bé đơn sơ như vậy. Hãy noi gương tinh thần tuổi thơ như nơi vị sĩ quan ngoại giáo “Tôi chẳng đáng...” (Mt 8,8). Một thiếu phụ ngoại giáo xứ Cana (Mt 15,22) tự xưng mình là “chó con dưới chân chủ”. Đức Mẹ tự xưng mình là “tôi tớ” (Lc 1,38).
3. Kẻ bé mọn là kẻ ra đi theo tiếng Chúa gọi. Ra đi là từ bỏ. Các Tông Đồ từ bỏ không nhiều nhưng từ bỏ những gì mình có. Họ phải đi và đi nữa. Hễ ai phó thác hoàn toàn thì Thiên Chúa sẽ lo lắng trọn vẹn cho họ. Một thanh niên giàu có kia đã không trở nên bé nhỏ được (Mc 10,17). Một con lạc đà không bé nhỏ như mũi kim được (Mc 10,25). Chúa muốn người bé nhỏ của Chúa phải như chim bồ câu đơn sơ, nhưng khôn ngoan như con rắn và như năm trinh nữ có dầu đèn. Chúa muốn kẻ bé mọn của Chúa là những môn đệ giữa biển dông bão tố (Lc 8,22-25).
Lạy Chúa, xin cho chúng con trong suốt mùa Vọng này, biết nỗ lực từ bỏ bản thân và cậy dựa vào ơn thánh Chúa, để chúng con luôn được trở nên bé nhỏ trong vòng tay của Chúa. Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng con. Amen.