25 Và này có người thông luật kia đứng lên hỏi Đức Giê-su để thử Người rằng: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?”
26 Người đáp: “Trong Luật đã viết gì? Ông đọc thế nào?”27 Ông ấy thưa: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình.”28 Đức Giê-su bảo ông ta: “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”
29 Nhưng ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng: “Nhưng ai là người thân cận của tôi?”30 Đức Giê-su đáp: “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết.31 Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi.32 Rồi cũng thế, một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi.33 Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương.34 Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc.35 Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói: “Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác.”36 Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp?”37 Người thông luật trả lời: “Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy.” Đức Giê-su bảo ông ta: “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy.” Đó là Lời Chúa.
Suy Niệm:
Hôm nay chúng ta được nghe bài Tin mừng rất hay và rất kinh điển của Tin Mừng theo Thánh Luca.Trong khung cảnh Chúa Giêsu và các môn đệ đang trên đường tiến về Giêrusalem,chuẩn bị bước vào cuộc thương khó.Nhưng không vì sự cương quyết mà Ngài đi một cách vội vã. Trái lại Chúa đi đến đâu, Ngài giảng dạy loan báo Tin mừng đến đó.
Có một người thông luật đứng dậy hỏi thử Chúa Giêsu rằng: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời”
“SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI”, là cái gì cao quý, nó quý giá hơn tất cả mọi giá trị cuộc đời đến nỗi ai cũng khao khát và muốn có nó.Trong thâm tâm mỗi người ai cũng ao ước được sống mãi, không phải chết, có nghĩa được trường sinh bất tử.
Chính vì được sống đời đời mới làm cho cuộc sống này có ý nghĩa và đáng sống. Nếu con người phải chết thì bao nỗ lực, bao cố gắng của con người lo vun đắp cho cuộc sống này sẽ hóa ra vô ích. Cố gắng làm gì, nỗ lực làm gì để rồi cuối cùng chỉ là con số không tròn trĩnh.
Khát vọng trường sinh bất tử, được sống mãi không phải chết, là khát vọng muôn thưở.
Chúa Giêsu nhìn vị thông luật mà tội nghiệp cho ông, mặc dù Chúa biết rõ đây là câu hỏi ông muốn thử Ngài.Chúa cũng cho ông một lời giải đáp. Thánh sứ Luca đưa ra bằng một ví dụ và Ngài kết luận.
Kể xong câu truyện người Samaria nhân hậu, Chúa Giêsu nói :“HÃY LÀM NHƯ VẬY VÀ ÔNG SẼ ĐƯỢC SỐNG”Có nghĩa Chúa cũng xác định: “MẾN CHÚA – YÊU NGƯỜI” chính là chìa khóa giải quyết cho vấn đề “ĐƯỢC SỐNG ĐỜI ĐỜI”.
Nhưng sự sống ở đây Chúa muốn nhấn mạnh đến SỰ SỐNG THẦN LINH.Chỉ những ai thực hiện Giới răn “MẾN CHÚA – YÊU NGƯỜI” ở đời này, thì sau cái chết họ mới được vào Nước Trời và mới có được SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI.
Ta thấy cuộc đối thoại giữa Chúa và vị thông luật diễn ra ở bình diện tự nhiên, nhưng câu trả lời lại nằm ở bình diện siêu nhiên, tâm linh.