11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê.12 Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa13 và kêu lớn tiếng: "Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi! "14 Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: "Hãy đi trình diện với các tư tế." Đang khi đi thì họ được sạch.15 Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa.16 Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri.17 Đức Giê-su mới nói: "Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu?18 Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này? ".19 Rồi Người nói với anh ta: "Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh."
19 "Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông"20 Người Pha-ri-sêu hỏi Đức Giê-su bao giờ Triều Đại Thiên Chúa đến. Người trả lời: "Triều Đại Thiên Chúa không đến như một điều có thể quan sát được.21 Và người ta sẽ không nói: "Ở đây này! hay "Ở kia kìa! , vì này Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông."
Có một câu nói rất hay: “Cảm ơn đời, mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương”. Vâng! Thật đẹp cho tâm hồn nào biết cám ơn. Biết cám ơn là biểu lộ một tấm lòng lạc quan yêu đời. Biết cám ơn biểu lộ một cung cách khiêm nhường, để đón nhận mọi sự trong yêu thương và kính trọng.
Người không biết cám ơn sẽ luôn bất mãn vì những gì đang xảy ra. Người không biết cảm ơn sẽ thiếu tôn trọng người làm ơn và món quà được đón nhận. Ngược lại, người biết cám ơn sẽ cảm thấy vui và hạnh phúc trong mọi hoàn cảnh cuộc đời.
Họ biết cám ơn Chúa khi mỗi sáng mai thức dậy, đang khi đó có hàng vạn người không còn khả năng thức dậy. Họ biết cám ơn cha mẹ đã cho họ góp mặt vào trần thế. Cám ơn thầy cô cho họ kiến thức. Cám ơn bạn bè đã đồng hành với họ qua những khúc quanh của dòng đời. Cám ơn cuộc đời đã cho họ kinh nghiệm để sống hạnh phúc hơn. Cám ơn làm cho tâm hồn ta an vui hạnh phúc. Không biết cám ơn sẽ làm cho tâm hồn ta bi quan, thất vọng và chán chường.
Ông Matthew Henry là một học giả Kinh Thánh lừng danh vào thế kỷ 18. Một ngày kia, ông bị bọn cướp trấn lột. Đêm hôm đó, Henry đã ghi trong cuốn nhật ký của ông như sau: “Lạy Chúa, hôm nay con có nhiều lý do để cảm ơn Chúa. Thứ nhất, vì cho đến bây giờ con mới bị ăn cướp; trước đây con chưa bao giờ bị bọn cướp đón đường. Thứ hai, vì mặc dù bọn chúng cướp cái ví tiền của con, nhưng chúng không cướp mạng sống của con. Thứ ba, vì mặc dù chúng cướp sạch những gì con có ở trên người, nhưng cũng chẳng đáng giá là bao. Thứ bốn, vì con là người bị cướp, chứ không phải là quân đi ăn cướp. Vì thế con cảm tạ Chúa”.
Thế đấy! Một con người biết cám ơn, thì luôn nhìn mọi sự trong nhãn quan tích cực. Họ luôn thấy ánh bình minh xuyên qua màn đêm tăm tối của cuộc đời. Họ không bi quan khi cánh cửa khép lại, nhưng họ luôn tìm kiếm những lối đi khác cho bản thân.
Nhưng tiếc thay, người biết cám ơn lại quá ít! Rất nhiều người đã không nhận ra cuộc đời họ là một chuỗi hồng ân của Chúa để cám ơn. Họ không nhận ra tình thương của gia đình, bè bạn và cuộc đời dành cho họ để tri ân. Họ vẫn sống trong bi quan hậm hực, để thù người, để hận mình, để oán đất, để than trời, về những gì đã-và-đang xảy ra trong cuộc đời họ.
Dầu vậy giữa cuộc đời vẫn còn những lời cám ơn rất chân thành, dù chỉ là 1/10. Giữa cuộc sống hôm nay vẫn còn những gia đình cùng nhau đọc kinh, dâng lễ, để tạ ơn Chúa đã phù hộ bình an. Giữa cuộc sống bon chen hôm nay, vẫn còn những người con thảo hiếu mẹ cha qua việc chăm sóc cha mẹ già yếu. Giữa chợ đời thị phi hôm nay, vẫn còn những người thiện nguyện sẵn sàng phục vụ vô vị lợi, để trả ơn cuộc đời.
Lời Chúa hôm nay cho ta thấy thái độ thật khiêm cung của người phong cùi được Chúa chữa lành. Anh cám ơn Chúa với một thái độ khiêm tốn thẳm sâu. Anh sấp mình trước vị ân nhân đã cứu anh. Thái độ ấy cho thấy, từ nay anh sẽ làm nô bộc cho người thi ân. Thái độ tôn kính ấy anh dành cho Đấng có quyền xua trừ sự dữ trên cuộc đời anh. Nhưng tiếc thay, số người biết cám ơn lại là quá nhỏ. Chỉ 1/10 biết cám ơn. Còn 9/10 kia vẫn tự cho mình được quyền sống, quyền hưởng ân lộc, mà không cần cám ơn.
Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu ta biết sống tâm tình tạ ơn. Tạ ơn Chúa, tạ ơn nhau, tạ ơn cả cuộc đời. Xin cho ta đủ khiêm tốn để cám ơn trong mọi sự, vì tất cả đều là hồng ân.