LỜI CHÚA: Lc 7, 11 – 17
Khi ấy, Chúa Giêsu đến một thành gọi là Naim. Các môn đệ và đám đông dân chúng cùng đi với Người. Khi Người đến gần cửa thành, thì gặp người ta đang khiêng đi chôn người con trai duy nhất của một bà goá kia và có đám đông dân thành đi đưa xác với mẹ nó. Trông thấy bà, Chúa động lòng thương và bảo bà rằng: “Đừng khóc nữa”. Đoạn tiến lại gần, Người chạm đến quan tài và những người khiêng đứng lại. Bấy giờ Người phán: “Hỡi thanh niên, Ta truyền cho ngươi hãy chỗi dậy”. Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Rồi Người trao lại cho mẹ nó.
Mọi người đều sợ hãi và ngợi khen Thiên Chúa rằng: “Một tiên tri cao cả đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã thăm viếng dân Người”. Và việc này đã loan truyền danh tiếng Người trong toàn cõi Giuđêa và khắp vùng lân cận.
SUY NIỆM
Trong kinh Kính chào Đức Nữ Vương. Tiếng Latinh gọi là kinh Salve Regina cho thấy ‘Trần gian là một thung lũng đầy nước mắt’. Và có lẽ chẳng phải ngẫu nhiên mà con người ta khi sinh ra đã phải cất tiếng khóc chào đời. Vì thế, phải chăng định mệnh, số phận của con người là cam chịu đau khổ như giáo lý nhà phật đã nói: “Đời là bể khổ” – và sinh, bệnh, lão tử là lẽ đương nhiên của con người…? Nếu đúng như thế thì cuộc đời này phải chăng thật là phi lý, bi đát và vô nghĩa – Người ta sinh ra để chịu khổ thì thà rằng đừng sinh ra thì hơn! Nhưng với niềm tin Kitô giáo thì lại khác. Khi lần giở kinh thánh chúng ta sẽ thấy được một chân lý, một ý nghĩa làm sáng lên hy vọng cho con người: Từ ban sơ Thiên Chúa tạo dựng mọi sự đều tốt đẹp và người chúc phúc cho chúng được sinh sôi nảy nở cho đầy mặt đất (St 1, 1 – 21). Thiên Chúa muốn chia sẻ hạnh phúc của Ngài cho con người. Sở dĩ có đau khổ là do sự tội – Tội lỗi đã xâm nhập trần gian nên đã có đau khổ và sự chết. (St 3, 1 - 19) Tuy nhiên Thiên Chúa giàu lòng nhân hậu và xót thương, Ngài muốn cho con người được sống và được hạnh phúc nên đã sai con của Ngài đến trần gian để cứu nhân độ thế, để dạy cho con người chúng ta lẽ sống yêu thương hóa giải mọi khổ đau.
Người Con Thiên Chúa ấy chính là Đức Giê-su Ki-tô – Đấng Cứu độ, Đấng chạnh lòng thương xót khi nhìn những nỗi đau khổ của phàm nhân, và không ngừng ra tay cứu giúp họ. trang TM chúng ta vừa nghe, chính Chúa Giêsu đã dùng uy quyền để phục sinh con trai một bà góa đang trong hoàn cảnh đau thương tột cùng. Bà khóc thương con mình nhưng cũng là khóc thương cho số phận hẩm hiu đến bi đát. Đức Giêsu đã nhìn thấu điều đó. Vì chồng đã chết, bà chỉ có một người con trai duy nhất làm chỗ nương tựa thế mà anh lại bỏ bà ra đi vĩnh viễn. Có tiếng khóc nào bi thương ai oán cho bằng tiếng khóc của người mẹ khóc con mình, tiếng khóc của người đầu bạc tiễn đưa kẻ đầu xanh. Từ nay bà trở thành kẻ cô đơn lạc loài, nghèo khó và bơ vơ…! Hình ảnh bà góa mất con khiến Đức Giê-su chạnh lòng nghĩ đến nỗi đau của Mẹ Ngài; rồi một ngày gần đây Ngài sẽ ra đi và Mẹ Ngài sẽ phải hiến tế cõi lòng tan nát để thi hành thánh ý Chúa Cha. Đức Giê-su nói với bà góa: "Bà đừng khóc nữa!" rồi ngay tức khắc, Ngài tiến lại gần đụng đến quan tài (theo luật thì đây là việc không được làm) – nhưng Ngài không sợ ‘ô uế’, bởi Ngài là Đấng trong sạch miễn nhiễm với mọi thứ ‘uế tạp’ do con người đặt ra – và Ngài truyền cho người chết: "Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy chỗi dậy!". Đức Giê-su đã cảm thương nỗi đau của bà góa, Ngài không chỉ nói suông, không chỉ an ủi suông khi bảo bà đừng khóc nữa, nhưng quả thực Ngài đã cho bà hết khóc, ngài đã đem lại cho bà niềm vui còn lớn lao hơn nữa khi trao lại cho bà người con hoàn toàn khỏe mạnh. Thật là một điều kỳ diệu, một tin vui mừng khôn tả vì: “Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người" .
Lạy Chúa Giê-su! Xin Chúa đến với chúng con, đụng chạm đến chúng con. Xin Chúa cứu vớt chúng con, phục sinh chúng con, ban cho chúng con một trái tim mới, một tinh thần mới để cuộc đời chúng con sẽ là lời rao truyền, ca khen tình yêu và quyền năng của Chúa đến muôn đời. Amen.