"Các ngươi là con cháu những kẻ đã giết các tiên tri".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu (Mt 23, 27-32)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: "Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình: vì các ngươi giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ tốt đẹp, nhưng bên trong đầy xương kẻ chết và mọi thứ dơ nhớp. Các ngươi cũng thế, bên ngoài, các ngươi có vẻ là người công chính, nhưng bên trong, các ngươi đầy sự giả hình và gian ác. Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình, các ngươi xây đắp phần mộ các tiên tri, trang hoàng mồ mả những người công chính, và các ngươi nói rằng: "Nếu chúng tôi sống thời cha ông chúng tôi, ắt chúng tôi không thông đồng với các ngài trong việc đổ máu các tiên tri". Vì thế, các ngươi tự chứng thực các ngươi là con cháu những kẻ đã giết các tiên tri. Vậy các ngươi cứ đong cho đầy đấu của cha ông các ngươi". Ðó là lời Chúa.
SUY NIỆM
Tin mừng hôm nay là đoạn cuối trong bản án Chúa Giêsu dành cho các luật sĩ và biệt phái. Trong tác phẩm Đường hay pháo đài xuất bản tại Sài Gòn năm 1969, tác giả Nguyễn Ngọc Lan đã phân tích thái độ của các luật sĩ và biệt phái giả hình thời Chúa Giêsu như sau:
“Trước tiên, họ giản lược đạo thành lề luật, họ giản lược sự sống thành một bộ xương, họ thần hóa luật đi đường đến mức quên bẵng đi mất rằng còn có con đường và chỉ có con đường mới là quan trọng. Họ giống như viên cảnh sát đứng ở ngã ba đường sốt sắng thi hành nhiệm vụ, đến nỗi quên cả ý nghĩa của con đường. thỉnh thoảng, chúng ta vẫn bắt gặp những viên cảnh sát như thế: họ tham thổi còi phạt một vụ không đáng gì, rồi quên cả bật đèn xanh cho xe cộ lưu thông; hàng trăm xe lớn nhỏ cứ thế nằm yên đợi cho nhân viên luật pháp thi hành luật lệ; trong thời gian đó, con đường không còn là con đường nữa, chỉ có ông gác đường vẫn là ông gác đường, nhưng không còn đường mà đi thì có ông gác đường, có luật đi đường để mà làm gì. Tiếc thay con đường vẫn còn đó mà đâu còn nữa”.
Như tác giả Nguyễn Ngọc Lan đã nhận định: đối với các luật sĩ và biệt phái thời Chúa Giêsu, đạo không còn là con đường để gặp gỡ, chia sẻ và yêu thương, mà chỉ còn là một thứ pháo đài để canh giữ.
Một cách nào đó, khi cuộc sống của người kitô hữu không phải là sống đạo, không phải là đi theo con đường của Chúa Giêsu, nhưng chỉ giản lược vào sự canh giữ một pháo đài, thì có lẽ chúng ta cũng đang rơi vào thói giả hình, và chúng ta cũng đang chuốc lấy những lời lên án gắt gao của Chúa Giêsu.
Lời Chúa luôn là tiếng chuông cảnh tỉnh từng ngày cho chúng ta. Đạo của chúng ta như Chúa Giêsu đã sống và đã truyền lại cho chúng ta, thiết yếu là đạo làm: anh làm gì được cho tôi và tôi làm được gì cho anh. Đạo vẫn là con đường vô hạn mở ra cho hành động yêu thương của con người.
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy chúng con biết sống thành thật, biết lấy công lý, lòng nhân ái và thành tín để thi hành lề luật, hơn là câu nệ những điều tuỳ phụ mà quên đi điều chính yếu là mến Chúa yêu người. Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng con. Amen.