“Chúc tụng Đức Chúa
là Thiên Chúa Ít-ra-en
đã viếng thăm cứu chuộc dân Người.
Từ dòng dõi trung thần Đa-vít,
Người đã cho xuất hiện
Vị Cứu Tinh quyền thế để giúp ta,
như Người đã dùng miệng các vị thánh ngôn sứ
mà phán hứa tự ngàn xưa:
sẽ cứu ta thoát khỏi địch thù,
thoát tay mọi kẻ hằng ghen ghét;
sẽ trọn bề nhân nghĩa với tổ tiên
và nhớ lại lời xưa giao ước;
Chúa đã thề với tổ phụ Áp-ra-ham
rằng sẽ giải phóng ta khỏi tay địch thù,
và cho ta chẳng còn sợ hãi,
để ta sống thánh thiện công chính trước nhan Người,
mà phụng thờ Người suốt cả đời ta.
Hài Nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu
là ngôn sứ của Đấng Tối Cao:
con sẽ đi trước Chúa, mở lối cho Người,
bảo cho dân Chúa biết: Người sẽ cứu độ
là tha cho họ hết mọi tội khiên.
Thiên Chúa ta đầy lòng trắc ẩn,
cho Vầng Đông tự chốn cao vời viếng thăm ta,
soi sáng những ai ngồi nơi tăm tối và trong bóng tử thần,
dẫn ta bước vào đường nẻo bình an”. Đó là Lời Chúa.
Bài ca “Chúc Tụng Chúa” (Benedictus), được ông Da-ca-ri-a thốt lên ngay khi miệng lưỡi ông đượ c mở ra sau khi ông biểu lộ niềm cậy trông vào Chúa qua biến cố Thánh Gio-an Tẩy Giả được sinh ra.Bài ca chứa đựng một tâm tưởng, ngày nay cũng phải là bải ca trải dài suốt cả đời sống Ki-tô hữu: một tâm tình chúc tụng tạ ơn không ngơi nghỉ.
Ông Da-ca-ri-a đã có cả một thời gian khá dài (09 tháng) để nghiền ngẫm về biến cố đang được khai mở, mà dầu trong tư cách là một tư tế, ông vẫn thấy mình chẳng hiểu tí gì. Điều quan trọng nhất ông làm trong suốt khoản thời gian dài đằng đẵn đó có lẽ không phải là suy tư, là học hỏi kinh thánh hoặc các lời tiên tri… mà chính là cảm nghiệm về thân phận của một người bị câm điếc, của một tư tế bị dị nghị và gạt bỏ. Chính trong cái tâm trạng bĩ cực đó, dưới ơn soi dẫn của Thánh Thần, ông đã nghiệm ra được điều vĩ đại và trọng tâm nhất đối với lịch sử cứu độ và đối với cuộc sống riêng mình: Thiên Chúa đầy trắc ẩn khởi công thực hiện công trình cứu chuộc của Người. Việc Gio-an con ông, vị tiền hô của Người, được sinh hạ chỉ là một dấu hiệu khởi đầu, như hừng đông báo trước bình minh. Chính vỉ thế mà, với việc Gio-an chào đời, vừa lúc miệng lưỡi ông mở ra và ông nói được, ông lập tức cất tiếng chúc tụng Thiên Chúa.
Ở đây, một hình ảnh Thiên Chúa được phác họa lên: ‘đầy tình xót thương, đầy lòng trắc ẩn…’, thông qua nhiều đường nét là một chuỗi các hành động khác nhau:
Đối với Da-ca-ri-a, một kỷ nguyên mới đang được khai mở, kỷ nguyên của Tân Ước trong đó xuất hiện một Thiên Chúa đầy từ tâm; kỷ nguyên trong đó chúc tụng sẽ là công việc chính yếu cần làm. Lễ Giáng Sinh sẽ chẳng có giá trị gì nếu không kèm theo lời chúc tụng. Và lời chúc tụng chân thực nhất sẽ không chỉ là hòa mình với toàn thể nhân loại tham gia một lễ hội, mà là cùng với Hội Thánh các kẻ tin vang lên lời ca khen tạ ơn, xuất phát từ nhận thức sinh động về thân phận thấp hèn của con người mình, đầy dẫy những ưu khuyết, lầm lỗi, yếu đuối và đổ vỡ. Chỉ có như thế Giáng Sinh mới trở thành một bài ca chúc tụng tạ ơn phát xuất từ đáy lòng, một bài ca diễn đạt không ngơi với niềm tin của tập thể các môn đệ là Hội Thánh Chúa Ki-tô.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn