Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 1, 57-66. 80)
Khi đến ngày sinh, bà Êlisabeth sinh hạ một con trai. Láng giềng bà con nghe biết Chúa đã tỏ lòng nhân hậu lớn lao đối với bà liền đến chúc mừng bà. Ngày thứ tám, người ta đến làm phép cắt bì cho con trẻ, và họ lấy tên Dacaria của cha nó mà đặt cho nó. Nhưng bà mẹ đáp lại rằng: "Không được, nó sẽ gọi tên là Gioan". Họ bảo bà rằng: "Không ai trong họ hàng bà có tên đó". Và họ làm hiệu hỏi cha con trẻ muốn gọi tên gì. Ông xin một tấm bảng và viết: "Tên nó là Gioan". Và mọi người đều bỡ ngỡ. Bỗng chốc lưỡi ông mở ra, và ông liền chúc tụng Chúa. Mọi người lân cận đều kinh hãi. Và trên khắp miền núi xứ Giuđêa, người ta loan truyền mọi việc đó. Hết thảy những ai nghe biết đều để bụng nghĩ rằng: "Con trẻ này rồi sẽ nên thế nào? Vì quả thực, bàn tay Chúa đã ở với nó". Con trẻ lớn lên, mạnh mẽ trong lòng: nó ở trong hoang địa cho đến ngày tỏ mình ra cùng dân Israel. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM:
Gioan chào đời trong niềm vui khôn tả của gia đình Giacaria và toàn thể họ hàng. Bởi Thiên Chúa yêu thương ông bà Giacaria cách đặc biệt. Sinh con trong khi tuổi đã già và tưởng chừng như không thể làm được như vậy. Đây là một phép lạ khởi đi từ sự tin tưởng và tín thác mà hai ông bà đã sống và cậy trông vào ơn Thánh Chúa. Niềm vui mừng ấy không dừng lại ở việc không chỉ là sinh ra một người con để nối dòng hay kế thừa một tài sản hoặc chỉ là an ủi tuổi già. Người con đó do Chúa ban và nó thuộc hoàn toàn cho Thiên Chúa. Việc đặt tên con trẻ là Gioan cho thấy hai ông bà hoàn toàn làm theo ý Chúa và hiến dâng người con mình cho Chúa. Giacaria trong suốt thời gian vợ mang thai, đã bị câm. Đó là một khoảng thời gian đủ để ông không phải nói, mà đúng hơn, để suy gẫm tất cả những việc đó và nhận ra ý muốn của Thiên Chúa nơi đứa con mà Chúa ban cho. Chính vì điều đó mà khi viết tên con trẻ là Gioan xong, lập tức ông nói được và mở miệng ca tụng Chúa. Cách diễn tả của Tin mừng rất ẩn dụ, muốn hướng chúng ta đến những suy nghĩ sâu xa hơn nhiều, đến sự lắng đọng trong chiêm niệm và suy ngắm hơn là nhìn thấy một đứa trẻ sinh ra, một sự gì có thể nhìn thấy. “Có những điều mắt không thể nhìn thấy, người ta chỉ nhìn thấy bằng con tim” (St. Exupéry). Quả vậy, đáng buồn là trong một thế giới đầy những hình ảnh và âm thanh của thế giới nghe nhìn, chúng ta đang dần đánh mất đi khả năng suy nghĩ, cần tĩnh lặng, lắng đọng, trầm tư để suy nghĩ nhiều hơn. Chúng ta nhìn thấy hiện tượng nhưng không thấy được bản chất, nghe được âm thanh nhưng chỉ là những tiếng huyên náo ồn ào. Trạng thái cái miệng nói nhiều mà trí óc và ngôn từ thì trống rỗng khiến cho chúng ta không thể nhìn thấy bằng con tim và con mắt của đức tin. Một đứa trẻ ra đời, không chỉ là một con người mà là cả một quà tặng vô giá của Chúa. Sự nhạy cảm của con mắt đức tin phải dẫn ta đến chân trời siêu nhiên để chúng ta khám phá ra ý muốn của Thiên Chúa và những gì thuộc về Ngài. Có rất nhiều điều trong cuộc sống ngày hôm nay đòi buộc chúng ta phải dừng lại để cho sự tĩnh lặng lên tiếng và dẫn chúng ta đến với Thiên Chúa như Giacaria.
Lạy Chúa, Tư tế Giacaria khi bị câm mới nhận biết Thiên ý về đứa con sinh trong tuổi già của mình. Xin cho chúng con biết đến với Chúa bằng một con tim thuần khiết, và xin cho mỗi ngày, chúng con có thể khám phá ra ý muốn của Chúa nơi cuộc đời mỗi người chúng con. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô Chúa chúng con. Amen.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn