Lúc ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng: “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời? ” Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông và bảo: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.“Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.“Còn ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy”. Đó là Lời Chúa.
Suy niệm:
Các môn đệ đã chứng kiến các phép lạ mà từ xưa đến giờ chưa ai có thể làm: “người mù xem thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại…” (x. Mt 11,5) và một số ông còn được chiêm ngưỡng Chúa Giê-su hiển dung trên núi các môn đệ vẫn đinh ninh rằng sớm muộn gì, Thầy mình cũng sẽ làm vua thống trị muôn dân nước. Vì thế, các ông muốn biết ai sẽ là người lớn nhất trong một “Nước Trời” theo cái nhìn thế tục của các ông, dẫu cho Đức Giêsu đã hai lần loan báo cuộc “Khổ Nạn” mà Ngài sẽ phải chịu tại Giê-ru-sa-lem (x. Mt 17,22). Trả lời cho tham vọng đó của các ông, Chúa Giê-su gọi một em nhỏ đến giữa các môn đệ để dạy cho các ông: điều kiện tiên quyết để vào Nước Trời là phải “trở lại mà nên như trẻ nhỏ”, và “vị thứ” cao thấp trong Nước Trời là: “Ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời” (Mt 18,3-4).
Chúa Giê-su dạy một bài học kép: Để được vào Nước Trời, ta phải nên như trẻ nhỏ và muốn “ngồi” ở vị trí “lớn nhất” trong đó, ta phải tự hạ, trở nên “bé nhất”. Trong tiếng Hy-lạp, từ “trẻ nhỏ” cũng có nghĩa là “đầy tớ” hay “người phục vụ”. “Nên như trẻ nhỏ”: là trở nên người đầy tớ khiêm tốn, sẵn sàng phục vụ anh chị mình trong âm thầm chứ không vì danh lợi, tiếng tăm; là “xóa mình” đi để Chúa lớn lên; là luôn sống thành thật trong suy nghĩ, lời nói và hành động; là biết nương tựa vào Chúa chứ không cậy dựa sức riêng của mình; là luôn ở lại trong Chúa...
Chúng ta chiêm ngắm mẫu gương đời sống của Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, Giáo hội mừng kính hôm nay. Thánh Têrêsa sinh tại Alencon bên Pháp năm 1873. Một cô gái sống 24 năm trên cuộc đời nhưng lại là một vị đại thánh, Tiến sĩ của Hội Thánh nhờ những cánh hoa tốt lành nhỏ bé. Chị là một trong vị thánh nổi tiếng nhất trong lịch sử Giáo hội Công giáo. Lớn lên trong một gia đình thánh đức, được cha mẹ giáo dục đức tin và chăm lo chu đáo/Năm 16 tuổi, chị bắt đầu cuộc sống của mình tại tu viện dòng Kín Cát Minh. Từ những tháng ngày đó, chị bắt đầu viết cuộc đời nên thánh của mình bằng những hy sinh nhỏ nhặt của mình. Vào mùa Chay năm 1896,Têrêsa có triệu chứng ho ra máu. Từ đó, bệnh tật là một Thánh giá mà Têrêsa đeo trên mình. Và, Thánh giá ấy đã trổ hoa.
Trong cái đau của bệnh tật, chị ước ao được bước chân đi truyền giáo đến nhiều vùng đất xa lạ, nhưng chị đã sống suốt đời ơn gọi nữ tu dòng kín để cầu nguyện cho việc truyền giáo.Chị đã nên thánh bằng “con đường thơ ấu” mà Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu mời gọi :“Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.”Thánh Têrêsa về trời ngày 30 tháng Chín năm 1897 và được Đức Thánh cha Piô XI tôn phong lên bậc Hiển thánh năm 1925; và Đức Thánh cha Gioan Phaolô II đã tuyên nhận thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu là Tiến sĩ Hội Thánh năm 1997.