Th. Bla-xi-ô, giám mục, tử đạo
(Mc 6, 14-29)
Vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức Giê-su, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói: “Đó là ông Gio-an Tẩy Giả từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm phép lạ.” Kẻ khác nói: “Đó là ông Ê-li-a.” Kẻ khác nữa lại nói: “Đó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ.” Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền nói: “Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy!”
Số là vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt ông Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ của người anh là Phi-líp-phê, mà ông Gio-an lại bảo: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài!” Bà Hê-rô-đi-a căm thù ông Gio-an và muốn giết ông, nhưng không được. Thật vậy, vua Hê-rô-đê biết ông Gio-an là người công chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn che chở ông. Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.
Một ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và các thân hào miền Ga-li-lê. Con gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: “Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho con.” Vua lại còn thề: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được.” Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?” Mẹ cô nói: “Đầu Gio-an Tẩy Giả.” Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: “Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả, đặt trên mâm.” Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô. Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục, bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ. Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.
SUY NIỆM
Kết thúc cuộc đời Gio-an Tẩy Giả là một bi kịch mang tính ngôn sứ, nhưng là một bi kịch dễ hiểu. Là ngôn sứ, ông mạnh dạn nói tiếng nói của công lý. Tiếng nói của ông đụng chạm đến người nắm giữ quyền lực, người có quyền giết ông. Vì thế, điều xảy ra là ông… bị giết! Bị giết, nhưng ông vẫn không ‘chết’. Thật vậy, Hê-rô-đê có chém đầu ông, nhưng vẫn bị ám ảnh khôn nguôi rằng ông lại… tiếp tục xuất hiện: “Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy!” Cái chết của Gio-an, là một cái chết ngôn sứ vì nó tiên báo cái chết của Chúa Giê-su. Bi kịch này dễ hiểu, vì trong suốt giòng lịch sử, không thời nào và không nơi nào thiếu những cái chết ngôn sứ như thế, những cái chết vì bênh vực công lý, vì bảo vệ sự thật, như cái chết của Martin Luther King (1968), của Oscar Romero (1980)… và biết bao cái chết khác đầy tính ‘ngôn sứ’ nhưng rất âm thầm, rất vô danh, không kể hết được.
Suy nghĩ về những cái chết ngôn sứ đó để thấy rằng “Đối với Chúa thật là đắt giá, cái chết của những ai trung hiếu với Người” (Tv 116,15). Ngôn sứ có thể chết song uy lực của tiếng nói ngôn sứ không thể bị dập tắt kể cả trong chính lương tâm của kẻ cường quyền làm điều bất công.
Lạy Chúa xin cho con được ơn cảm nếm được mối phúc thật thứ tám để con dám chịu bách hại vì sống công chính làm ngôn sứ cho Chúa mỗi ngày. (Hoặc đọc Tv 116)