Chúa Nhật XXX Thường Niên B
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Máccô(Mc 10, 46-52)
46 Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê.
47 Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! “48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! “49 Đức Giê-su đứng lại và nói: “Gọi anh ta lại đây! ” Người ta gọi anh mù và bảo: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy! “50 Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su.
51 Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh? ” Anh mù đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.”52 Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh! ” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.
Suy Niệm :
Con mắt là cửa sổ tâm hồn.Nhìn vào mắt người đối diện, người ta có thể “thấy” được những thứ trong tâm hồn người đó.Cố Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có cách nhìn thế này: “Còn hai con mắt, khóc người một con. Còn hai con mắt, một con khóc người”
Hôm nay, câu chuyện Tin Mừng nhắc đến con mắt của anh mù Batimê.Đức Giêsu vào thành Giêrikhô cùng với các môn đệ và đông đảo dân chúng. Có một anh mù tên là Batimê ngồi ăn xin bên vệ đường kêu cầu Ngài.
Như vậy, câu chuyện Tin Mừng có hai thái cực rạch ròi: Những người quát nạt anh Batimê là những người ngăn cản người khác đến với Chúa Giêsu, còn anh mù Batimê đại diện cho những người có niềm tin kiên vững. Có nhiều khi chúng ta cũng đã từng ngăn cản người khác đến với Chúa bằng nhiều cách, dù không nói trực tiếp.Chẳng hạn chúng ta mỉa mai hoặc chê bai khiến người ta ngại đến với Chúa, nên chúng ta phải học theo anh Batimê trong việc tín thác vào Chúa
Sự việc diễn ra nhanh chóng, ngắn gọn. Điều đáng lưu ý là Chúa Giêsu luôn nhấn mạnh đến LÒNG TIN, nghĩa là “đức tin quan trọng hơn phép lạ”, nhưng người ta lại thường “khoái” phép lạ hơn tầm nhìn của đức tin. Nếu vậy, đó là chứng “mù đức tin”. Chứng mù tâm linh nguy hiểm hơn chứng mù thể lý. Do không hiểu rõ, không biết nhiều hay không chịu hiểu? Đó là điều chúng ta cần tự xét mình về cách tin và mức độ tin vào Chúa Giêsu.
Đức Giêsu chữa cho anh mù Batimê không chỉ chữa lành “cái mù“con mắt thể lý,nhưng còn là mù tâm linh, mù tình thương mà chúng ta cần xin Ngài chữa lành.
Câu chuyện kể rằng:Có một cô gái mù đã một năm kể từ khi cô bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô.
Anh là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu cô, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp cô lấy lại được sức mạnh và tự lập.
Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Anh đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, anh nhận ra rằng đó không phải là giải pháp, cô sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm, đó mới là cách đúng. Nhưng anh biết cô rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
Đúng như với anh nghĩ, cô hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt.
-“Em bị mù” mà”- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng – “Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?”
Anh rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.
Trong hai tuần liền, anh trong bộ đồng phục quân đội, đi theo cô đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày…
Cuối cùng, cô nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm… Mỗi ngày cô đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. cô cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.
Thứ hai của 5 tuần sau đó, như thường lệ cô đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói:
-“Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!”. Cô không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
– Sao anh lại ghen với tôi được?
– Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
– Tôi được bảo vệ? Anh nói thế tức là sao?
– Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
Cô khóc. Vì cô không nhìn thấy anh nhưng cô cảm thấy anh ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
Lạy Giêsu là Đấng giàu lòng thương xót, xin ban cho chúng con đức tin vững vàng trong mọi hoàn cảnh, xin mở con mắt đức tin để chúng con nhận biết Thánh Ý Ngài và biết chân thành chia sẻ nỗi đau của tha nhân