47 Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! “48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! “49 Đức Giê-su đứng lại và nói: “Gọi anh ta lại đây! ” Người ta gọi anh mù và bảo: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy! “50 Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su.
51 Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh? ” Anh mù đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.”52 Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh! ” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi. Đó là Lời Chúa.
Suy Niệm:
Câu truyện người mù rất quen thuộc với chúng ta: “Một người mù đến chơi nhà bạn. Nửa đêm quay về, trời đã tối (ở quê chưa có đèn đường). Người bạn đưa cho anh ta một cây đèn lồng và bảo: Cầm lấy soi đường kẻo ngã.
Người mù cười: Tôi vốn không thấy ánh sáng. Có đèn hay không có đèn thì khác chi nhau?
Người bạn nói rằng: Tuy anh không thấy đường, nhưng người khác thấy ánh đèn sẽ biết mà tránh anh. Vậy, anh sẽ tránh được va chạm.
Người mù nghe vậy bèn cầm đèn đi. Đi được nửa đường thì đâm sầm vào một người lạ. Anh ta bèn nhăn mặt trách: Anh không thấy ánh đèn của tôi sao?
Người đi đường nói: Kìa anh bạn! Đèn của anh đã tắt tự lâu rồi!”
Bài Tin Mừng hôm nay kể: Anh mù Bác-Ti-Mê rất đau khổ về sự mù lòa của mình. Anh ngồi ở vệ đường có nghĩa là sống ngoài lề xã hội. Anh sống nhờ tình thương của mọi người qua lại. Tình trạng của anh là thất vọng. Nhưng trong đêm tối cuộc đời này anh còn có một tia hy vọng là anh có niềm tin. Chính vì thế mà khi Chúa Giê-su đi qua anh không sĩ diện, không mặc cảm, anh bộc bệch nỗi đau và nhu cầu cần thiết của mình với Chúa Giê-su qua tiếng kêu gào thống thiết: “Lạy Con Vua Đa-vít, xin thương xót tôi”. Khi bị dân chúng bịt miệng, anh càng kêu to hơn.
Khi biết Chúa Giê-su gọi anh, anh nhẩy lên vui sướng, ném áo choàng, một cái rất cần gắn liền với anh khi trời mưa nắng, cái cho anh sống đúng với phẩm giá của mình, nó cho anh sự kính trọng: “Y phục xứng kỳ đức”. Anh đứng phắt dạy đến với Chúa Giê-su. Biết được sự nghèo khó, trần trụi và tối tăm của anh, Chúa Giê-su đã đón nhận anh cách yêu thương và cho anh thấy ánh sáng. Nhiều người chen lấn quanh nhưng hình như Chúa Giê-su chỉ chú ý đến anh, chỉ nghe thấy tiếng yếu ớt van xin của anh lẫn trong tiếng ồn ào của đám đông. Nên Ngài gọi anh tới để ban ân huệ: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh”. Anh nhìn thấy tức khắc và theo Chúa Giê-su trên hành trình truyền giáo.
Đấng Messia, Ngài đến để mở mắt cho người đui mù không chỉ cái mù sinh lý nhưng là cái mù tinh thần, cái mù của trí khôn và cái mù của con tim. Ngài đã mở mắt cho Za-kêu khỏi bệnh mù về tiền của, Ngài mở mắt cho kẻ trộm lành để đến với lòng thương xót của Ngài, Ngài đã mở mắt cho Madalenna để cảm nghiệm tình yêu qua sự tha thứ…Ngài cũng đang chờ đợi để đến với mỗi người chúng ta để khai quang, để chiếu sáng…
Như anh mù hôm nay, chúng ta hãy cảm nghiệm sự mù lòa của mình để xin Chúa giúp:
“Lạy Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương xót con!” Xin cho con nhận ra sự mù lòa của mình để cầu Chúa cứu như anh mù hôm nay. Con thâm tín: Đức tin và tình yêu sẽ cho con nhạy bén trước sự đui mù của mình. Và nhờ ánh sáng cứu độ của Chúa con sẽ thấy và cảm nghiệm tình yêu Chúa đang trải dài, trải rộng trên cuộc đời con và anh em con.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn