"Chúng tôi đã gặp Ðấng Mêsia" (Ga 1,42)
Lời Chúa trong Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Chúa chọn các tông đồ tiên khởi của thánh Gioan. Đọc đoạn Tin Mừng này chúng ta thấy toát lên một ấn tượng thật đơn giản, nhẹ nhàng, tươi mát. Điều gì đã tạo nên một ấn tượng như vậy?
1. Trước hết là chứng tá của người trong cuộc.
Tác giả bài tường thuật này là người trong những người đầu tiên được Chúa chọn. Vòi là người trong cuộc nên khi thuật lại ơn gọi Gioan còn nhớ rất rõ và nhớ rất kỹ, nhớ từng chi tiết những sự việc xảy ra, mặc dầu giữa thời điểm sự việc xảy ra và lúc tường thuật có một khoảng cách rất dài về thời gian, chừng 70 năm.
Thật vậy thời gian không thế xóa nhòa một kinh nghiệm bản thân, một biến cố đã tạo nên một khúc quặt trong đời mình và những cảm xúc đã đánh dấu ơn gọi của mình. Tất cả còn mới tinh, cứ như thế mới xảy ra thôi. Gioan ghi rất chi tiết khoảnh khắc mình được Chúa gọi: lúc đó là giờ thứ mười (khoảng bốn giờ chiều).
2. Sự hồn nhiên buổi ban đầu
Khi bắt đầu đi theo Chúa Giêsu phần đông các Tông đồ còn trẻ, đang ở tuổi thanh niên, là tuổi quảng đại, đầy nhiệt huyết, mơ ước lý tưởng, nuôi nhiều hoài bão. Tuổi này là tuổi lạc quan, liều lĩnh, ít đắn đo, cân nhắc kỹ. Thấy gì cũng còn khá đơn giản. Bởi thế trước một cơ hội mới vừa mở ra, người thanh niên thường vội nắm lấy ngay, lao vào không do dự.
Buổi đầu các Tông đồ đầu tiên cũng có một ý nghĩa khá hồn nhiên, đơn giản về ơn gọi tông đồ. Lúc mới được Chúa gọi, các ông chưa hiểu rõ về con đường các ông sắp dấn thân vào. Chưa biết thật rõ Chúa Giêsu là ai. Ngài cứu thế cách nào, đời tông đồ đòi hỏi những gì, số phận nào đang chờ người tông đồ. Tất cả còn khá mơ hồ. Đúng hơn các ông chỉ mới thấy mặt vinh quang, tươi sáng của tương lai. Nếu các ông thấy rõ chưa chắc các ông đã hăng hái dấn thân một cách nhẹ nhàng, trái lại còn đắn đo, do dự thật lâu trước khi đi tới một quyết định dứt khoát. Thái độ của các ông còn pha ít nhiêu lãng mạn. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng nhiều khi cũng cần một liều lượng lãng mạn nào đó thì người ta mới dám lao vào những việc lớn.
Trong tình trạng non nớt buổi đầu, các Tông đồ còn nuôi không ít ảo tưởng. Chẳng hạn các ông mơ ước Chúa Giêsu sẽ là một ông vua trần thế quyền thế, giàu sang, đầy uy lực chính trị. Các ông còn tranh dành nhau địa vị, chỗ thấp chỗ cao. Khi Chúa Giêsu nói đến Thập giá thì các ông thất vọng và tìm cách can ngăn Ngài. Khi Chúa bị bắt thì mỗi người lần trốn một ngả, còn Phêrô thì chối Thầy liên tiếp nhiều lần. Lạc quan, ngây thơ buổi đau tan biến, các Tông đồ làm vào tình trạng dao động, khủng hoảng.
3. Tác động của Thánh Thần
Phải đợi tới khi Thánh Thần xuống thì các Tông đồ mới có được một nhận thức đầy đủ về sứ mệnh và đời sống tông đồ. Bây giờ các ông mới hiểu rõ ý định và đường lối của Thiên Chúa, cái giá phải trả để cứu thế gian, sứ mệnh tâm linh của người tông đồ và gian khổ của đời tông đồ. Mọi ảo tưởng đã tan biến, mợi tham vọng lắng chìm, các ông hoàn toàn trưởng thành.
Bây giờ các ông lại trở thành lạc quan, lại hồn nhiên, lại quảng đại, lại liều lĩnh lao mình theo đuổi lý tưởng. Nhưng không còn là thứ lạc quan, hồn nhiên, quảng đại, liều lĩnh của những ngày ngây thơ, bồng bột, thiếu kinh nghiệm. Trái lại đây là thứ lạc quan, hồn nhiên, quảng đại, liều lĩnh của người đã được tôi luyện trong thực tế, nhất là đã được tái sinh trong Thánh Thần. Đó là cuộc hành trình tâm linh mà các Tông đồ đã trải qua trong việc khám phá và thực hiện ơn gọi của mình.
Nói cho đúng đây không phải chỉ là hành trình riêng của các Tông đồ. Nhưng là hành trình chung cho mọi tín hữu trong đó có mỗi người chúng ta.
Ban đầu mới đi theo Chúa thế nào chúng ta cũng còn rất non nớt, ngây thơ, chưa hiểu biết bao nhiêu, tưởng là dễ dàng, cũng có khi còn trông chờ những lợi ích thực tiễn. Dần dần cùng với thời gian mới thấy rõ những khó khăn, mới khám phá ra những đòi hỏi nghiêm túc, mới trải qua những thử thách gay go. Đứng trước những thử thách khó khăn đó, chúng ta đừng vội cho mình là đã bị đè bẹp. Chúng ta cũng cần được tái sinh. Muốn thếá cũng phải học hỏi, suy nghĩ, tìm hiểu, phấn đấu, nhất là cầu nguyện và tôi luyện mình nhờ ơn của Thánh Thần. Nhờ đó sẽ đạt tới một xác tín vững chắc, một đức tin đầy ý thức, một lối sống quảng đại không còn bồng bột nhưng trái lại chín chắn và trưởng thành.
Thomas Merton mồ côi cha mẹ lúc 16 tuổi, năm 20 tuổi ông trở thành đảng viên cộng sản, ông hoàn toàn không tin gì về những sự siêu nhiên và sống một nếp sống chạy theo vật chất, truỵ lạc. Một đêm kia khi đang ở trong một khách sạn, tự dưng ông nhìn lại cuộc đời mình, thấy nó quá trống rỗng và cũng quá nhầy nhụa, đến nỗi ông cảm thấy chán ngấy chính mình. Lúc đó chẳng biết làm gì khác, Thomas Merton quỳ gối xuống và cầu nguyện: "Lạy Chúa, từ trước tới nay tôi chẳng hề tin Chúa và ngay bây giờ tôi cũng chẳng biết có Chúa hay không. Nhưng nếu thật có Chúa thì xin Ngài hãy giúp kéo tôi ra khỏi vũng bùn nhầy nhụa của đời tôi hiện tại". Đây là lần đầu tiên Thomas Merton cầu nguyện và ông đã được gặp Chúa. Từ đó trở đi ông mãi mãi gắn bó với Chúa. Sau đó ông đi tu dòng Trappe. Mọi sự bắt đầu từ một đêm gặp Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, nhiều bạn trẻ đã không ngần ngại chọn những cầu thủ bóng đá, những tài tử điện ảnh làm thần tượng cho đời mình.
Hôm nay Chúa cũng muốn biết chúng con chọn ai, và chúng con thật sự đắn đo trước khi chọn Chúa.
Bởi chúng con biết rằng chọn Chúa là lội ngược dòng, theo Chúa là bước vào con đường hẹp: con đường nghèo khó và khiêm nhu, con đường từ bỏ và phục vụ.
Hôm nay, chúng con chọn Chúa không phải vì Chúa giàu có, tài năng hay nổi tiếng, nhưng vì Chúa là Thiên Chúa làm người. Chẳng ai đáng chúng con yêu mến bằng Chúa. Chẳng ai hoàn hảo như Chúa.
Ước gì chúng con can đảm chọn Chúa nhiều lần trong ngày, qua những chọn lựa nhỏ bé, để Chúa chiếm lấy toàn bộ cuộc sống chúng con, và để chúng con thông hiệp vào toàn bộ cuộc sống của Chúa. Amen.