“Chúng ta đón nhận điều lành từ Thiên Chúa, còn điều dữ, lại không biết đón nhận sao?” ( Gióp 2.10)
Bất cứ nơi đâu, nhìn tòa nhà cao hay tháp chuông cao có cây thánh giá trên đỉnh hay trên nóc thì ai ai cũng nhận biết đó là Nguyện Đường của Dòng Tu hay của Nhà Thờ. Thập giá chính là biểu tượng để nhận ra đó là nơi thờ phượng Chúa.
“Bố không thích chúng con xông hương Bố đâu nhé ! Có làm sao sống như vậy ! Đừng xông hương nhé !”
Làm người, trong thân phận con người, ta thấy con người không ai hoàn hảo; mỗi người có một tố chất rất riêng, rất khó để phân biệt mức độ ưu việt của tính cách, thế nhưng tính cách lại là yếu tố quyết định cuộc sống của bạn! Mỗi chúng ta học hỏi từ cha mẹ, ông bà, thầy cô, bạn bè…để tu dưỡng đạo đức, trau dồi kinh nghiệm sống; nhưng, để hoàn thiện được bản thân, chúng ta phải tự đối diện - nhận thức và thấu hiểu chính mình.
Trong câu chuyện chia sẻ với một độc giả hay lấy bài của tôi để đăng trên trang người đó đang phụ trách. Qua lại một chút thì người đó nói ngay :
Cũng như một sự việc xảy ra trong cuộc đời, mỗi người có cái nhìn khác nhau cũng như sẽ cảm nhận cũng như có những bài học khác nhau cho cuộc đời. Face-book xuất hiện coi như tình cờ trên không gian mạng, trong thế giới này chắn chắn cũng sẽ gợi lên cho mỗi người một góc nhìn và cảm nhận.
Hôm nay, xin kể anh chị em câu chuyện về một cậu bé có tên là Giuseppe Sarto, sinh tại làng Riese, miền Venice nước Ý.
Từ ngày còn bé hay như bây giờ đã lớn hay đã già, mỗi lần Lễ có Đức Cha về xứ dâng Lễ thì Hội Đồng Giáo Xứ hay những người "có máu mặt" trong Xứ mới được đứng gần Đức Cha. Chả hiểu tại sao nhiều người mong gặp và mong hôn được chiếc nhẫn của Đức Cha và có người bằng mọi cách hôn cho bằng được.
Thật bất ngờ, vui cũng như nhiều cảm xúc đọng lại sau Thánh Lễ trọng thể khai mạc Đại hội toàn quốc lần thứ III của Hội Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp VN sáng ngày 03/08/2022 tại Đền ĐMHCG DCCT Huế.
Hơn bao giờ hết, vô cảm như là căn bệnh của thời đại đang ngày càng phát triển và len lỏi vào con người. Từ sự vô cảm, con người không cảm cũng như không chung chia nỗi đau của người đồng loại.
Từ bé, tôi rất thích bản văn Thánh Kinh này trong sách Sáng Thế :
Con người, dù bất cứ là ai, giàu hay nghèo, sang hay hèn vẫn sống với nhau và cho nhau cái “tình” để rồi khi đi xa hay khi không còn hiện diện hay là khi qua đời vẫn còn để lại cho nhau những ký ức đẹp. Ký ức nhiều hay ít một phần do chính mỗi người dệt nên trong lòng người khác khi còn sống với nhau.
Có lần Cha Tập Sư ghé tai nói : “Bọn trẻ nó thích cậu giảng ! Cậu không bắt chúng phải làm như thế này, phải sống như thế kia ... Cậu hay mở ngõ để cho bọn trẻ tự do lựa chọn cung cách sống chứ không o ép. Cậu giảng xem chừng nhẹ nhàng ...”
Vậy là Mẹ của bạn cũng đã được đưa đến Ngôi Thánh Đường mà bao nhiêu lần Bà đến hiệp dâng Thánh Lễ để cùng với cộng đoàn dân Chúa tham dự Thánh Lễ lần cuối cuộc đời của Bà sau 79 năm làm người và làm con Chúa. Ở xa không về được nhưng tôi vẫn luôn hướng về xứ đạo nhất là dịp Lễ trong giáo xứ như Thánh Lễ cầu nguyện cho Bà Maria thân mẫu của bạn. Cuộc đời trần thế của Bà đã khép lại để chờ ngày phục sinh với Chúa.
Mấy ngày nay, trên mạng xã hội lan tràn từ ngữ “ngu như bò”. Người ta đem câu chuyện người này người kia nói về nhau rằng thì là “ngu như bò”. Bấy nhiêu đó mà bao nhiêu lời qua tiếng lại về nhau.
Đang đi trên đường, đau bụng quá thế là “nó” vãi ra vệ đường. Thế là đi vì phần vội và vì đã vãi ra. Vài người thấy được bắt tôi phải dọn dẹp cái vừa vãi. Và rồi đi tìm và cuối cùng tìm được chỗ kia có nước cũng như lấy cái xô đi dội chỗ vãi ra đó. Vừa đi vừa xấu hổ với cái chuyện không nín được đó. Và rồi trong nhóm người thấy cảnh tượng đó thì có người như trách móc tại sao như vậy. Phần kia thì gật đầu thông cảm.
Ngày hôm nay, cùng với sự phát triển của mọi mặt, nhất là về công nghệ thông tin để rồi ta thấy kèm theo đó nhiều trang mạng xã hội ra đời.
Xét đoán hay đoán xét là hành vi rất thường trong cuộc đời của con người. Đơn giản, trực giác đập vào mắt con người và có khi nói ra hay nghĩ thầm trong bụng về sự việc. Thực tế thì có những xét đoán đúng nhưng kèm theo đó về những xét đoán sai kèm theo những hệ lụy của nó.
Đã là người, chắc có lẽ không ai là một hòn đảo để rồi vẫn còn đó những lo toan, những nặng gánh của cuộc đời. Ai ai cũng có những gánh nặng trong đời để rồi đứng trước những nặng gánh trĩu vai khi suy nghĩ đến đều nặng lòng