Vào thế kỷ 15, tại một làng nhỏ của nước Đức, có một gia đình có tới 18 người con. Cha của họ phải làm việc tới 20 tiếng đồng hồ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.
Chuyện kể rằng có một thương gia kia và bốn người vợ. Ông yêu người vợ thứ tư nhiều nhất, chính vì vậy ông thường sắm nhiều đồ đạc đắt tiền, những món ăn ngon và đối xử, chăm sóc cô rất tuyệt vời.
Một ngày nọ trên đất nước cổ Hy Lạp, khách qua đường nhận ra một vị triết gia nổi tiếng đang đứng bên vệ đường, ôm bụng cười nghiêng ngả có vẻ rất đắc chí. Nhiều người ngỡ ông ta điên nên bỏ đi, không thèm để ý làm gì.
Có một chú ếch được thả vào một cái nồi nước lạnh.
Cái nồi nước đó không hề đậy vung và rồi được để lên một cái bếp.
Hà Tam là lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên “khực” một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Hà Tam xuống xe đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại rồi chui vào gầm sửa xe.
Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. Một ngày nọ cậu chỉ còn mỗi một cent mà bụng lại đang đói. Cậu định bụng sẽ sang nhà kế bên xin một bữa ăn.
Ở một trường tiểu học, cô giáo quyết định cho các em học sinh chơi một trò chơi. Cô dặn mỗi em hãy chuẩn bị một túi để đựng những củ khoai tây.
Hai con ngựa mỗi con kéo một xe hàng. Một con thì đi nhanh, một con thì vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ.
Người con trai đọc xong bức thư thì òa khóc nức nở, những hình ảnh như một bộ phim quay chậm cứ ùa về. Đó là những ký ức của hai mẹ con lúc cậu còn bé thơ cho tới lúc cậu trưởng thành; nhưng đã muộn mất rồi
Richard Pindell có viết một chuyện ngắn nhan đề “Đứa con trai của một người nào đó” (Somebody’s son). Câu chuyện mở đầu với một cậu bé tên là David bỏ nhà ra đi sống bụi đời.
“Cầm lên được thì cũng phải bỏ xuống được”, mấy ai có thể hành xử được như lão hòa thượng trong câu chuyện này!
Có một cô gái trẻ chuyển nhà mới. Cô phát hiện hàng xóm nhà mình là một phụ nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ.
"Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.
Khi tổng thống Abraham Lincohn bị chỉ trích là quá lịch sự và nhã nhặn đối với những kẻ thù, và được nhắc nhở bổn phận của ông là phải tiêu diệt họ, ông đã trả lời một câu và có thể được coi là một tư tưởng cách mạng.
Tôi vào đời không có màu sắc. Tôi đi trong biển đêm không giới hạn hoàng hôn hay bình minh. Cuốn lịch của tôi chỉ có một tờ, dài bằng cuộc đời.
Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở bên chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh lại ngồi đó, mắt hướng ra ngoài và kể cho người bạn cùng phòng về cuộc sống đang diễn ra bên ngoài ô cửa nhỏ.Người này kể, người kia nhắm mắt tưởng tượng.Cứ thế,họ cùng tìm niềm vu nho nhỏ mỗi ngày.
Lòng trung thực là chương đầu tiên của cuốn sách trí tuệ.
Đó là vào một buổi tối tại khách sạn Sabrina, thành phố Malappuram, bang Kerala, Ấn Độ…
Hafiz là một người nông dân châu Phi, anh sống vui vẻ và bằng lòng với cuộc sống của mình. Một ngày kia, có người đàn ông lịch duyệt ghé qua nhà anh và kể chuyện về kim cương, về sự giàu sang và quyền lực mà nó mang lại.
Vào thời xưa ở Nhật Bản, người ta thường sử dụng đèn làm bằng tre dán giấy với ngọn nến cháy sáng bên trong.Có một người đưa cây đèn ống tre ấy cho người bạn mù của mình, khi tiễn bạn ra về lúc trời đã tối.