Thánh Đaminh Saviô sinh ra ở San Giovanni di Riva, Tôrinô, năm 1842.Năm 12 tuổi, một biến cố quyết định đã xảy ra: cuộc gặp gỡ với Don Bosco tại trường trung học, Ngài đã đón tiếp Saviô với tư cách như một người cha và người hướng dẫn thiêng liêng tại Valdocco.
Sau đó, Đaminh Saviô khám phá những chân trời rộng mở của cuộc đời mình với tư cách là con Thiên Chúa, dựa vào tình bạn của Saviô với Chúa Giêsu và Mẹ Maria, Saviô dấn thân vào cuộc phiêu lưu của sự thánh thiện, được hiểu là sự phó thác hoàn toàn cho Thiên Chúa vì tình yêu.
Vị thánh trẻ yêu mến Chúa Giêsu sống tình bạn thân thiết với Chúa, cậu cư xử với bạn bè cũng rất tốt, yêu mến bạn của mình. Với những bạn không được tốt, hay rủ làm điều xằng bậy, Saviô đã liệu cách chinh phục, nếu không thành công, cậu lìa xa không lui tới với chúng nữa
Một hôm, trời nóng nực, cậu nhận lời đi tắm với các bạn ở dòng sông bên cạnh. Hôm đó, cậu đã hổ thẹn vì những điều đã nghe và xem thấy, cậu đã thề quyết không đi như thế bao giờ nữa. Hai thằng bạn thấy cậu trở về, thử đến dụ dỗ lần thứ hai.
- Này, Saviô, tắm chứ?
- Cám ơn, không đâu. Tôi không biết bơi.
- Hề chi, chúng tớ ở bên luôn...tắm cho mát chứ.
- Tôi sợ...tôi không biết bơi.
- Thì tập. Đi đi, chúng tớ dạy bơi mà.
Ngần ngừ lúc lâu, cậu bé thánh thiện trình bày lý do chính đáng ra.
- Đi tắm như các cậu là có lỗi đó, các cậu làm xằng đấy.
- Chà cậu tưởng thế hở? Thế ra, thế gian này đều tội hết sao?
- Không, ai làm như thế mới tội.
- Thôi cậu không tắm, thì coi chúng tớ tắm nhé.
- Được, tôi về hỏi mẹ xem đã. Nếu mẹ bằng lòng, tôi sẽ đi. Nếu không, tôi xin kiếu các anh.
- Hỏng, coi chừng, đừng hỏi mẹ cậu. Bà ấy cấm đấy. Và rồi bà ấy đi nói với bố mẹ chúng tớ thì chúng tớ tha hồ ăn đòn.
- À, Saviô thích chí kêu to, thế các anh có lỗi rồi. Tôi thật không đi nữa. Điều đó làm phật lòng cha mẹ, các anh đừng làm thế nữa. Chúa phạt những kẻ không vâng lời đấy. Không cần nói thêm, Saviô vui vẻ trở về nhà.
Hôm nay chúng ta mừng lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống. Chúa Thánh Thần là Tình yêu. Tình yêu thì tha thứ, chịu đựng và quên mình. Chúng ta hãy noi gương thánh Đaminh Saviô sống thật tốt với bạn bè mình, không theo bạn bè làm điều xấu, nhưng giúp bạn sửa đổi những tật xấu.
Mỗi lần lái chiếc taxi tới cổng trường, một cô bé thọt chân lại vẫy vẫy chào ông, rồi xin được đi nhờ nửa trạm. Lâu dần thành thói quen, cứ đến giờ đó ông lại đứng trước cổng chờ cô bé, nhưng không hỏi tại sao. Cho đến một ngày…
Ông Chu là một tài xế lái xe taxi, hàng ngày ông đều giao trả xe lúc 5h30 chiều. Hôm đó, ông cũng lái xe như thường lệ. Đến con đường cạnh cổng trường cấp hai, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã là hơn 5 giờ, ông Chu liền dựng tấm biển nhỏ “tạm dừng đón khách” lên phía trước của xe rồi đi chậm vào ven đường.
Đúng là ngày cuối tuần, cổng ra vào của khu nội trú bên kia đường rất đông học sinh ào ra ngoài. Tất cả chúng đều mặc những bộ đồng phục mộc mạc và cười tươi sáng lạn.
“Bác tài! Cháu …cháu muốn đi xe của bác!” – Một cô bé thọt chân đeo cặp sách đi tới, nhìn trái nhìn phải rồi nói một cách vội vã.
Ông Chu nói: “Bác sắp phải trả xe rồi, bác chỉ dừng lại ở đây một lát thôi!”.
Cô bé cúi đầu xuống, mấy giây đồng hồ trôi qua, lại tha thiết nói: “Cháu cảm ơn bác!..Bác ơi…cháu chỉ xin ngồi một trạm thôi!”.
Tiếng “cảm ơn”của cô bé khiến ông Chu động lòng. Ông nhìn nhìn cô bé, mặc bộ đồng phục trắng tinh nhưng lại đeo một chiếc cặp sách cũ kỹ, cũ đến mức không còn cũ hơn được nữa. Ông thở dài một tiếng rồi nói:“Được! Cháu lên xe đi!”.
Cô bé vui sướng vội vã bước lên xe. Đi đến chỗ rẽ, cô bé đột nhiên lúng túng nói: “Bác tài! Cháu chỉ có 5.000, cho nên bác cho cháu đi nửa trạm thôi ạ!”.
Ông Chu nhìn qua chiếc gương nhận thấy cô bé đang đỏ ửng hai má mà không nói lời nào. Taxi ở cái thành phố này, chỉ cần lăn bánh đã là 10.000 rồi.
Chạy đến trạm xe buýt gần nhất, ông Chu cho xe dừng lại. Cô gái lúc đóng cửa xe vui vẻ nói: “Cháu cảm ơn bác ạ!”.
Ông Chu nhìn cô bé khập khiễng đi về phía trước, đột nhiên trong lòng cảm thấy đau xót…
Ông chợt nghĩ: “Thì ra những ngày cuối tuần trước, cô bé đều đứng đợi ở cổng trường. Dù có mấy chiếc taxi đi qua, cô bé cũng không nhìn, chỉ một mực đứng khập khiễng chờ đợi. Cô bé đang đợi mình sao?”. Ông Chu suy đoán như vậy, trong lòng ông lại bỗng nhiên thấy ấm áp.
Hôm sau, khi ông lái xe đi qua, cô bé ấy từ xa xa đã giơ tay vẫy chào ông. Ông Chu ngạc nhiên: “Ồ, cái xe Santana màu đỏ của mình đâu có gì khác biệt với những chiếc khác mà cô bé chỉ liếc mắt đã nhận ra ngay được nhỉ?”.
Vẫn là 5.000 và vẫn là một trạm xe buýt, ông Chu cũng không hỏi cô bé xem tại sao lại chuyên môn chờ xe của mình và cũng không hỏi xem tại sao chỉ ngồi một trạm? Trong lòng cô bé chắc hẳn có một điều bí mật! Ông Chu hiểu rõ điều này.
Một lần, hai lần, ba lần, rồi nhiều lần trôi qua đã khiến ông Chu dưỡng thành một thói quen, cứ ngày cuối tuần và trước giờ trả xe, ông lại chờ một người. Ông dựng thẳng tấm “tạm dừng đón khách” và chăm chú chờ đợi ở cổng trường. Nhưng, cô bé 14-15 tuổi thọt chân ấy, mỗi lần nhìn thấy ông đều nhảy lên vui sướng như con nai, vẫy chào các bạn, sau đó lại chỉ ngồi xe chừng mấy phút rồi xuống và nói: “Cháu cảm ơn bác ạ!”.
Dường như, vì đợi câu nói này nên dù ông Chu có chở khách đi xa cũng muốn mau chóng trở lại trường để đón cô bé đó. Thậm chí, có hôm ông còn bị phạt tiền vì trễ giờ trả xe nhưng ông vẫn một mực muốn tiễn cô bé ấy một đoạn đường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến mùa hè năm thứ hai. Ông Chu nhìn thấy cô bé mang ba lô cặp sách rất nặng nề lên xe, trong lòng ông bất giác thất vọng. Bởi vì ông biết rằng cô bé đã tốt nghiệp cấp hai và sẽ lên cấp ba học tập, cô bé sẽ không còn học ở nơi này nữa…
“Bác tài! Cháu cảm ơn bác. Đây có thể là lần cuối cùng cháu ngồi xe của bác, cũng là lần cuối gây phiền toái cho bác. Cháu đã thi đỗ lớp 10 trường điểm rồi, nên có thể nửa năm mới lại qua nơi này một lần ạ!”.
Ông Chu nghe xong, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, mất mát. Ông nhìn qua gương và thầm nghĩ: “Cô bé này quả thực rất giỏi, có thể đỗ vào trường điểm vậy chỉ còn một bước nữa là đã vào được đại học rồi”.
“Bác sẽ đưa cháu về tận nhà!”, ông Chu nói.
Cô gái lắc đầu và nói: “Không cần ạ! Cháu chỉ có 5.000 thôi ạ!”.
“Lần này bác không thu tiền!”.
Lái xe chừng nửa giờ sau, ông Chu dừng xe lại. Cô bé xuống xe, ông Chu lấy ra một chiếc hộp rồi nói: “Đây là quà bác tặng cháu!”.
Cô bé ngạc nhiên nhận quà và nói: “Cháu cảm ơn bác rất nhiều ạ!”
Ông Chu đứng nhìn cô bé khập khiễng đi vào trong tòa nhà rồi thở dài:“Từ nay không còn được gặp con bé nữa rồi! Mình thậm chí còn không biết tên của con bé này nữa!”.
Thời gian thấm thoắt, đã 10 năm trôi qua. Ông Chu vẫn lái xe taxi như trước đây. Hôm nay, ông hơi vắng khách nên có thời gian rảnh rỗi, bèn tranh thủ lau qua cái xe. Bất chợt ông nghe trên đài truyền thanh thông báo tìm người, mà quả thực đều là những thông tin về ông. Ông ngẩn người một lát rồi băn khoăn: “Không biết ai tìm mình vậy nhỉ? Thật khó hiểu!”.
Ông Chu vội gọi điện thoại tới đài phát thanh hỏi và nhận được số điện thoại của người cần tìm. Ông vẫn chưa hết hoài nghi trong lòng: “Là ai được? Ngoài bà vợ ở nhà ra thì mình có quen người phụ nữ nào khác đâu?”.
Chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia một giọng nữ cất lên: “Là bác sao? Bác tài?”.
Ông nghe giọng nói quen quen nhưng vẫn không nhận ra ai thì người ở đầu dây bên kia lại cất giọng: “Cháu cảm ơn bác! Bác tài!”.
Lần này, ông Chu đã nhận ra, ông thực sự kinh ngạc hỏi: “Là cháu sao? Cháu còn nhớ ta sao?”.
Cô gái hẹn ông Chu tới một quán cà phê ở gần đó, từ xa xa ông đã nhận ra cô bé khập khiễng năm xưa vẫn ngồi xe của mình, giờ đây đã là một cô gái xinh đẹp, duyên dáng. Cô gái cúi sâu người xuống và nói: “Cháu thực sự cảm ơn bác từ tận đáy lòng ạ!”.
Vừa uống cà phê cô gái vừa kể lại chuyện năm xưa:
“Mười hai năm trước, cha của cháu cũng là một tài xế taxi. Cha cháu rất thương cháu. Cháu học ở trường nội trú nên cuối tuần mới về nhà, dù bận thế nào cha cũng lái xe đến đón cháu về. Tết năm đó, cả nhà cháu về quê để ăn tết. Vì phải mang nhiều đồ đạc nên cha cháu đã mượn chiếc xe tải của một người bạn để chở cả nhà về.
Đi đến giữa đường, đột nhiên có tuyết rơi, nên trong lúc sơ ý xe của cha cháu đã va vào một xe tải khác. Chiếc xe tải bị đâm biến dạng, cha của cháu mất tại chỗ. Cũng chính lần tai nạn đó mà chân của cháu mới thành ra như thế này”.
Cô gái kể đến đây, cả hai người đều im lặng, thời gian, không gian như đọng lại…
Cô lại kể tiếp: “Sau khi an táng cho cha xong, mẹ cháu phải bồi thường xe cho bạn của cha cháu, rồi lại chữa cho cái chân của cháu nên rất bận rộn, làm ngày làm đêm. Còn cháu chỉ biết lao vào học, mong cho đoạn thời gian này trôi qua thật nhanh. Điều gì cháu cũng chịu đựng được nhưng lại không muốn chịu cảnh người khác thương hại mình.
Vì thế, cháu không kể với bất kỳ ai về việc đã xảy ra trong nhà. Mỗi lần tan học, các bạn hỏi sao không thấy cha đến đón, cháu đều nói dối rằng cha đi công tác. Hơn một nửa năm trôi qua thì bỗng một hôm cháu nhìn thấy chiếc xe của bác dừng lại trước cổng trường…
Khi ấy, cháu chỉ có 5.000, ngồi taxi được một trạm nên sẽ phải đi bộ khập khiễng hơn 30 phút nữa mới về đến nhà. Nhưng điều này lại khiến cháu rất thảnh thơi, bởi vì không có ai biết rằng cha cháu đã mất.
“Bác chắc chắn không biết được rằng, chiếc xe mà bác lái chính là chiếc xe mà cha cháu đã lái trước đây đâu! Bởi vì biển số xe đã khắc sâu trong tâm trí cháu rồi!”.
Cô bé nói xong, nước mắt trào ra hai má: “Cho nên, từ xa xa, chỉ cần liếc mắt là cháu đã nhận ra rồi!”.
Giờ thì ông Chu đã hiểu ra mọi chuyện, ông cảm thấy thật vui vì có thể giúp được chút gì cho cô bé. Sau buổi trò chuyện, hai người chia tay nhau, ông Chu nhìn theo cô gái lái xe đi trong lòng không khỏi bùi ngùi. Ông chợt nhớ tới cô con gái đã mất vì bị ung thư của mình cũng trạc tuổi cô gái này…
Chúng ta cầu xin Chúa Thánh Thần ban tràn đầy tình yêu thương cho chúng ta, để chúng ta sống trọn vẹn tình yêu của Chúa với người chung quanh, những người trong gia đình và hàng xóm của mình,
Lm. HK